Một
sáng đẹp trời, Bác Hồ đã đến với các cháu Trại Kim Đồng. Ngay từ phút đặt chân
đến cổng trại nhìn bờ rào dăng dây thép gai, trong mắt Bác hiện lên sự nhức
nhối. Nói với các cán bộ phụ trách, giọng Bác nhẹ nhàng, nhưng vô cùng thấm
thía:
- Đây là nơi nuôi dạy các cháu mồ côi,
được mang tên liệt sĩ Kim Đồng, sao các cô, các chú lại rào dây thép gai như
nhà tù thế này ?
Chú Thuận thưa:
- Dạ thưa Bác, cơ ngơi của thời đại cũ đề
lại đấy ạ !
Bác lắc đầu: Các cô, các chú phải tháo gỡ
đám dây thép gai ngay. Chế độ cũ nhóm các cháu vào đây, chúng ta tiếp tục nuôi
dạy vì tương lai các cháu. Bác đi vào từng căn phòng ở, phòng ăn, phòng học,
nơi các cháu vui chơi. Bác khen: “Được cái gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ, nhưng
còn - Bác hỏi cán bộ phụ trách Trại - còn thế nào, các cô, các chú biết không ?
Mọi người nhìn Bác, vừa xúc động vừa lúng
túng. rồi chú Thuận mạnh dạn đáp ?
- Thưa Bác, các cháu ở trại còn chật chội
ạ.
Bác Hồ mỉm cười:
- Chú nói mới đúng có một phần nhỏ thôi.
Đối với các cháu mồ côi, điều lớn nhất là phải bù đắp tình thương. Các cháu đã không còn bố, mẹ thì các cô,
các chú ở đây là bố, là mẹ các cháu. Các cô các chú nuôi, dạy các cháu phải đem
cả tấm lòng làm mẹ, làm cha mà cư xử, mà săn sóc, mà dạy bảo. Bác thấy ở đây,
đối với các cháu còn có vẻ “trại lính”, thiếu cái ấm cúng của gia đình. Dạy bảo
các cháu vào khuôn phép, sống có kỷ luật trật tự là đúng. Nhưng không được để
các cháu mất cái hồn nhiên, mất cái vui tươi, thoải mái. Đừng biến các cháu
thành các “ông cụ non”. Các
cô, các chú phải làm sao cho các cháu thấy Trại Kim Đồng là gia đình của các
cháu, đi xa các cháu nhớ, lúc ở nhà các cháu vui. Được như vậy thì cần gì phải
rào dây thép gai, phải canh phòng nghiêm ngặt với các cháu ?
Bác lại hỏi :
- Những cháu kém có nhiều không ?
- Thưa Bác, còn nhiều lắm ạ.
- Nhiều là bao nhiêu ?
Đồng chí phụ trách hơi bối rối. Bác nói
ngay:
- Quản lý các cháu thì cần biết cụ thể
từng cháu một, biết chắc chắn cái dở, cái hay của mỗi đứa. Có vậy, thì dạy mới
có kết quả tốt. Bác bảo chú Thuận đứng bên:
- Cho Bác gặp cháu nào kém nhất trại.
Em Quốc đứng khoanh tay trước mặt Bác, Bác
cúi xuống vuốt nhè nhẹ tóc em. Bác hỏi:
- Tên cháu là gì ?
- Thưa Bác, tên cháu là Quốc lủi ạ ! Bác
nhìn em, ái ngại:
- Ai đặt cho cháu cái tên ấy ?
- Dạ thưa, các bạn gọi cháu thế ạ.
- Vì sao các bạn gọi cháu là Quốc lủi ?
- Thưa Bác... Cháu... Cháu hay trốn trại.
Cháu chui qua hàng rào, lủi vào các ngõ phố ạ.
- Sao cháu không chịu ở trong trại mà trốn
ra ngoài ?
- Thưa Bác… ở trong trại khổ cực lắm
ạ.
- Khổ cực thế nào ?
- Dạ chúng cháu bị gò bó đủ thứ ạ.
- Cháu nói rõ sự gò bó cho Bác nghe nào ?
Quốc nhìn Bác Hồ mà nước mắt trào ra,
nghẹn ngào không nói lên lời.
Bác xoa đầu em, Bác đã hiểu thấu tất cả,
dù em chưa nói ra được những điều muốn thưa với Bác, Bác khuyên Quốc: “Từ nay
cháu phải phấn đấu bỏ cái tên “lủi”, giữ lại cái tên Quốc...”. Nước mắt càng
giàn giụa trên hai má Quốc.
Bác Hồ cầm tay em Quốc đi ra chỗ cả trại
đang tập hợp đón đợi Bác.
Bác thân mật kể cho các em nghe một số
gương tốt của thiếu nhi trong kháng chiến chống Pháp, gương tốt của thiếu nhi ở
Liên Xô và các nước bạn. Các em đã không cầm được nước mắt khi nghe Bác kể về
thời niên thiếu của Bác, Bác đã từng thèm một cái đồ chơi, ước ao một bộ quẩn
áo mới để ăn mặc Tết. Bác cũng đã mồ côi mẹ từ năm lên chín, lên mười. Bác đã
phải bế em đi xin sữa sau ngày mẹ qua đời
Bác căn dặn các em như ông dặn cháu:
- Các cháu phải vâng lời các cô, các chú
phụ trách. Thiếu nhi thì phải ngoan, phải thật thà, lễ phép với người lớn, kính
trọng người già, giúp đỡ người tàn tật yếu đau. Các cháu ở trong tập thể với
nhau càng phải thương yêu nhau như anh chị em ruột thịt. Và phải dũng cảm sửa
chữa những khuyết điểm, những thói hư tật xấu để lớn lên làm người chủ của đất
nước, đừng để mình là cái gánh nặng của xã hội...
Rồi bác bảo:
- Các cháu có hứa làm được điều Bác căn
dặn không nào ?
Một tiếng “có” vang lên, đều khắp và sôi
nổi. Bác còn dặn thêm các em là, noi gương dũng cảm của liệt sĩ Kim Đồng trong
học tập và rèn luyện, em nào đạt kết quả tốt, được ban phụ trách báo lên Bác,
Bác sẽ gửi phần thưởng. Và Bác thân mật hẹn: “Nếu cả trại cùng tiến bộ vượt
bậc, Bác sẽ còn về thăm các cháu nhiều lần nữa”.
Ngày hôm ấy, Bác đã đề lại rất nhiều quà
để chia cho các em. Nhận phần quà của Bác cho, nhiều em đã không ăn, cất làm kỷ
niệm.
Từ hôm đó trong từng đôi mắt của các em,
ngời lên niềm vui nhận quà Bác. Em Quốc không lủi ra ngoài trại nữa, mà giữ gìn
mình như giữ gìn kỷ niệm quà Bác trong trái tim.
Tin: Nguyễn Văn Hải (Sưu tầm)